Cách đây không lâu, tôi có cuộc hội ngộ với nhóm bạn đại học. Sau 3 năm tốt nghiệp, chúng tôi đều có công việc và mức thu nhập ổn định. Người sắm xe, người đang trả góp cho căn chung cư mới mua. Điều khiến tôi hãnh diện nhất là bản thân đã đi được gần hết các nước Đông Nam Á, vài nước xa hơn như Nhật Bản, Ấn Độ.
Bạn bè nghe và chỉ gật gù. Trong phút chốc, tôi cảm thấy "thành quả" của mình không được mọi người đánh giá cao. Các bạn của tôi không sai. Ông bà ta từng dạy "an cư" thì mới "lập nghiệp" được. Nhưng đối với tôi, những chuyến đi đã trở thành một phần cuộc sống.
Năm nay tôi 25 tuổi, đang sống tại TP HCM. Là một nhân viên văn phòng bình thường, lương thu nhập hàng tháng đủ để tôi chi trả cho các sinh hoạt và lâu lâu đi du lịch. Đến bây giờ, tôi vẫn không thể nào quên được khoảnh khắc lần đầu tiên ngắm nhìn tuyết rơi tại tỉnh Fukushima, Nhật Bản.
Mỗi lần đặt chân đến vùng đất nào đó, tâm hồn tôi lại được rộng mở. Tôi nghĩ, không gì có thể so sánh được với những con người tôi gặp, cảnh đẹp được thấy ở những quốc gia xa xôi.
Sau cuộc hội ngộ đến nay, tôi băn khoăn, những chuyến đi có phải là tài sản của con người hay không? Tôi rất mong nhận được chia sẻ của những người thích đi du lịch như tôi. Xin cảm ơn.
Hiếu Nghĩa
Chia sẻ thắc mắc của bạn tại đây.
0 nhận xét:
Post a Comment